Tôi năm nay 35 tuổi, chồng 37 tuổi, chúng tôi kết hôn đến nay cũng đã tròn 10 năm. Hiện nay hai vợ chồng tôi đã có với nhau 2 con, đứa lớn 9 tuổi còn đứa bé đang học lớp 1.
Tôi mãn nguyện với gia đình của mình bởi các con ngoan ngoãn, chồng tôi quan tâm đến vợ con.
Gia đình nhỏ của tôi luôn sống trong đầy đủ, tiện nghi bởi cả hai vợ chồng đều làm ra tiền, đặc biệt là chồng tôi, anh ấy có mức lương cao. Vậy nên, đến nay chúng tôi đã có nhà riêng, xe hơi đắt tiền.
Đời sống không phải bận tâm nhiều về tiền bạc, có tiền rồi tôi làm nhiều việc ý nghĩa và báo hiếu gia đình đôi bên.
Công việc của vợ chồng tôi rất bận, chồng lại hay phải đi công tác, hàng ngày đi làm về muộn. Không có thời gian chăm sóc con, chúng tôi buộc phải thuê giúp việc để đảm bảo nhà cửa sạch sẽ, các con được chăm sóc chu đáo.
Vợ chồng tôi không ngần ngại chi lương cao để tìm được người giúp việc ưng ý…
Nhìn chung cuộc sống của vợ chồng tôi mọi thứ ổn thỏa, điều canh cánh mối lo đó là bố chồng tôi. Ông đang sống một mình nơi quê nhà, mẹ chồng tôi mất cách đây 6 năm.
Bố chồng ở vậy cho đến bây giờ, cũng may là cô út cũng lấy chồng gần đó nên cũng hay qua nhà giúp bố. Vợ chồng tôi mỗi khi rảnh là về thăm, động viên bố chồng.
Con dâu thẳng thắn từ chối ý định lên sống cùng của bố chồng. Ảnh minh họa
Gần đây bố chồng rất hay lên nhà con trai chơi, tôi cũng vui lắm bởi ông lên chơi vài ngày cho đỡ buồn. Mỗi lần bố chồng lên là hai con của tôi là vui nhất, được ông cho đi chơi, mua nhiều quà bánh, chiều chuộng hết nấc…
Chuyện những tưởng chỉ có vậy, nào ngờ bố chồng bày tỏ ý định chuyển lên ở hẳn khiến vợ chồng tôi lâm vào tình cảnh khó xử.
Chồng tôi thì đồng ý ngay, còn tôi thì phản đối. Để bố chồng không tự ái, tôi đã phải mềm mỏng: "Nhà con có chị giúp việc, chị ấy ở lại nhà, chồng con cũng hay đi vắng, giờ thêm bố nữa nên mọi thứ không thoải mái.
Bố lên ở thì mấy đứa con của con quên hết nề nếp, không chịu làm việc nhà, lười học bài… Chúng con có uốn nắn cũng ngại, vì sợ bố thương cháu mà can thiệp. Ở quê bố còn có bạn bè, hàng xóm, có ao vườn, lên đây cứ ở nhà không quen ai cũng rất chán".
Sau những lời chia sẻ rất thật lòng của tôi, bố chồng đã nhận ra mọi điều. Bây giờ bố chồng còn khỏe, tự chăm lo cho bản thân, thích đi đâu thì đi. Còn đã ở với vợ chồng tôi, hàng ngày sẽ chán vì chỉ ở nhà.
Các con của tôi cũng đi học suốt, tối ở nhà cũng học bài, đi học thêm… Bố chồng tôi cũng có vài người bạn được con đón lên thành phố, chỉ chưa đầy một tháng đã bỏ về vì không quen.
Em gái chồng và chồng tôi cũng thấy những điều tôi nói là hợp lý, ai cũng khen tôi vừa khéo vừa tính xa được. V
ợ chồng tôi hứa khi nào bố chồng già yếu sẽ đón lên nhà để phụng dưỡng, lúc đó các con tôi cũng đã lớn, giúp đỡ và chăm sóc ông những lúc bố mẹ không có nhà. Sự quyết đoán của tôi đã giúp gia đình tránh đi những khúc mắc, xung đột không cần thiết.
Bố chồng đã vui vẻ và không còn ý định lên hẳn nhà con trai ở nữa. Tôi vui mừng và hứa với bản thân phải có trách nhiệm, báo hiếu, thường xuyên đưa gia đình về chơi với bố chồng. Nhưng cũng từ hôm đó đến nay, trong tôi vẫn cứ áy náy, liệu rằng mình làm thế có vô tình với bố chồng?
Theo Sức khỏe đời sống