Hoa những ngày giáp Tết - Ảnh: VĂN TRUNG
Đi qua cây cầu dẫn từ quận nhà vào quận trung tâm. Xe vẫn đông. Có một xe chết máy giữa cầu. Chiếc phía sau suýt thắng không kịp, sắp sửa tông vào đuôi xe khác. Ai đó lèm bèm rủa. Loáng thoáng nghe "Thôi, sắp Tết rồi!". Vậy là xe cộ vẫn tiếp tục leo qua cầu trong khi bạn còn ngẩn ngơ.
Sắp Tết rồi! Mấy từ đó dội vào tâm trí. Nó không còn là những lời thoảng qua như bao cuộc hội thoại thoảng qua. Nhận ra quả là sắp Tết. Mà không, không còn sắp Tết nữa mà có thể nói là sát Tết, khi số ngày còn lại của năm con rồng chưa đủ lấp mười đầu ngón tay.
Như sáng nay, khi qua con đường quen trên lộ trình đi làm, hàng hàng lớp lớp chậu hoa kiểng đặc trưng ngày Tết bày đầy ở một góc công viên. Cuộc bán mua diễn ra, có kỳ vọng, có thất vọng.
Chính bạn cũng từng kỳ vọng và thất vọng vào dịp này hằng năm khi nhìn những người bán hoa kiểng ven đường, bạn vẫn mong rằng đến cuối tháng chạp này sẽ không có cảnh đập chậu, bứt hoa, không còn những giọt nước mắt trên những khóm cúc đồng tiền đẹp đẽ theo ghe hàng xuôi sông nước phương Nam để đến Sài Gòn đô hội mời gọi những thị dân.
Không. Bạn không mong thấy cảnh đó. Bạn ước năm rồi là lần cuối cùng báo chí nói về chuyện đó. Những bông hoa. Chúng đẹp vậy cơ mà. Chúng có lỗi gì đâu.
Chúng mang Tết, một cái Tết nho nhỏ xanh đỏ trước cửa ngôi nhà cấp bốn của gia đình công nhân sống cùng xóm với bạn.
Ngôi nhà nhỏ không trang trí gì chỉ có mấy chậu hoa anh chồng mới mua, bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà họ như nói với bạn lúc xe bạn chầm chậm đi qua: "Nè! Sắp Tết rồi đó!".
Ừ, thì chắc mình cũng phải làm gì chớ nhỉ, sắp Tết rồi. Thế nào chiều nay trên đường đi làm về, bạn sẽ tấp vào một điểm bán hoa Tết, mua vài chậu về chưng trước nhà. Dù một năm qua, đối với bạn cũng như với nhiều người, thật ra cũng không dễ dàng gì, trong thời buổi kinh tế khó khăn.
Mà khó khăn thì khó khăn. Nhiều khi bạn lại càng thấy mình chộn rộn chờ Tết, bạn mong thời khắc chuyển giao sẽ đánh dấu một sự thay đổi nào đó trong cuộc đời bạn, bỏ lại muộn phiền phía sau, bỏ lại tài chánh eo sèo phía sau.
Dù bạn biết cuộc đời mình còn năm dài tháng rộng phía trước, nhưng mỗi năm là một dấu mốc và hy vọng.
Chẳng hạn bạn hy vọng lương tháng 13 sẽ đến sớm hơn một chút, có thưởng thì hãy thưởng sớm hơn một chút, để bạn còn xoay xở, để bạn còn kịp gửi về quê chút gì trong khi gia đình bạn ở quê nhà cũng đang xoay xở.
Bao sự vụ phải thu vén, sắp xếp. Bao chuyến đi bắt buộc phải đi. Bạn thì già hơn, bạn mệt, chuyến xe hồi hương mỗi năm lại hành hạ chiếc lưng của bạn tàn khốc hơn. Nhưng bạn biết mình cần Tết như cần một kỳ nghỉ, một duyên cớ.
Như biết bao đồng nghiệp của bạn ở Bắc, ở Trung, gần như cả năm chưa có cơ hội về thăm gia đình ở quê, họ cần Tết. Cố nhiên, với họ Tết cũng là một dịp bận rộn và vất vả hơn cả ngày thường.
Sáng nay bạn đi làm, văn phòng vắng vẻ hơn thường ngày. Hai chiếc bàn cạnh bạn đều trống, cả hai đồng nghiệp ấy đã dắt gia đình về quê bắt đầu kỳ nghỉ Tết dù lịch nghỉ chính thức hãy còn xa.
Nhưng biết sao được. Đợi đến đúng ngày đúng giờ thì kẹt tàu kẹt phà, đâu dễ mà mua vé, rồi đi lại cũng khó khăn hơn. Vài đồng nghiệp ở lại thì cũng lơ là, chỉ nói lòng vòng chuyện Tết.
Bạn cũng thấy mình không tập trung được nữa. Chắc tại mùa Xuân. Tại Tết cả đây mà. Nó mời gọi bạn bước ra, bước ra đâu thì không biết, cũng có thể bước khỏi tâm trí quẩn quanh, những áp lực công việc, học hành, để đầu óc thoáng đạt, tâm hồn cởi mở cho những vận hội mới.
Một ngày tám tiếng chợt ngắn lại vì bạn bận nghĩ suy. Những món hàng cần đặt. Những đồ đạc cần sắp xếp. Những con người bạn sẽ gặp sau một năm. Phải, rất nhiều người bạn chỉ có thể gặp sau một năm.
Tết len lỏi vào đời bạn thế đó, chầm chậm, chẳng báo trước, từng chút từng chút một mọi thứ xung quanh bạn có những đổi thay. Tất cả đổi thay đó đều hướng đến một ngày: Tết!