Chuyên mục  


Đôi khi tôi tự hỏi gu của mình quá lạ hay gu của đại đa số quá dễ dãi? Thật sự là chỉ sau vài tập, tôi đã có thể kể làu làu “Hẹn hò chốn công sở” xào xáo từ những phim nào dù trí nhớ hậu Covid-19 có khá nhiều vấn đề. Tại sao một bộ phim như thế lại có thể leo lên top 1 ở tận 27 quốc gia? Thật khó tả!

Đầu tiên phải kể đến cái mô típ sếp hẹn hò nhân viên của phim. Đây chẳng phải câu chuyện quen thuộc của “Thư ký Kim sao thế?” đã quá thành công và nhiều bộ phim khác sao? Thật ra, đây chẳng phải mô-típ gì mới mẻ hay “độc quyền” của “Thư ký Kim”. Nhiều phim Hàn - cả điện ảnh, cả truyền hình cũng bám theo mô típ này nhưng ít nhất, đều có điểm mới mẻ, độc đáo hơn “Hẹn hò chốn công sở”. 

Phim ‘Hẹn hò chốn công sở’.

Quá nhiều phim đã xây dựng tình huống nhân vật nữ chính đi hẹn hò thay bạn rồi gặp định mệnh của đời mình, gần đây nhất chính là “Youth of May”. Còn cảnh Young Seo nhào lên người thư ký Cha, có ấn tượng bằng trong “Hạ cánh nơi anh” không?… Thế nhưng “Hẹn hò chốn công sở” lặp lại các tình huống này như thể biên kịch đã cạn ý tưởng!

Biên kịch càng dở khi liên tục bắt Shin Ha Ri… đánh rơi túi. Cô nàng có hậu đậu lắm đâu mà hết rơi túi lại rơi ví… Những tình huống khiên cưỡng, được sắp đặt một cách lộ liễu khiến bộ phim thiếu tính chân thật, tự nhiên cần có ở một tác phẩm tâm lý, tình cảm.

Điều khiến tôi bực nhất là diễn xuất dở ẹc của các diễn viên. “Chim thuỷ tổ” Ahn Hyo Seop có bề ngoài lạnh lùng hút mắt thật nhưng diễn xuất cứ đều đều, tẻ nhạt vô cùng.

Tôi từng đọc một nhà phê bình phim nhận xét rằng Ahn Hyo Seop xây dựng nhân vật Kang Tae Moo hệt như phó chủ tịch Lee Young Joon của Park Seo Joon trong “Thư ký Kim sao thế?”. Rất chính xác! Từ tác phong, phục trang vest đắt tiền, đến mái tóc, cách anh đưa tay vuốt tóc... của nhân vật Tae Moo đều nhắc khán giả nhớ đến phó chủ tịch Lee Young Joon. Và hơn thế, diễn xuất của Hyo Seop cũng thể hiện sự học hỏi từ Seo Joon. Không vượt qua được chính mình thì làm sao có thể bước qua cái bóng của đàn anh?

Cảnh hôn trên cầu trong tập 8 của cặp đôi chính của phim.

Diễn viên nữ chính càng khiến tôi bực bội hơn. Ai đó gọi Kim Se Jeong là Emma Stone Hàn Quốc thì thực sự là “dìm hàng” Cruella cá tính! Diễn xuất của Se Jeong không tệ nhưng nhân vật Shin Ha Ri của cô thì quá tệ.

Có lúc tôi còn đặt ra câu hỏi: Phải chăng biên kịch chẳng thích nhân vật này nên luôn đặt Ha Ri vào những tình huống “quá lố” tới mức kệch cỡm? Ví dụ như ở tình huống Ha Ri đẩy ngã ông nội của Kang Tae Moo. Thay vì có bất cứ phản ứng nào đó, cô nàng chỉ… đứng nhìn. Trên đời có tồn tại một nữ thư ký học rộng biết nhiều nhưng mất lịch sự tới thế sao?

Xem một bộ phim mà bực nhiều hơn thích, sao fan cứ nhao nhao mê đắm nhỉ? Thậm chí, nhiều chị em còn gạt hết tình yêu tình báo rồi chuyện shopping bát phố sang một bên để đặt lịch hẹn chờ giờ phim lên sóng nữa cơ. Xem phim mà chuốc bực vào thân, các chị không thấy mệt hay sao?

Nói vậy chứ, ngẫm đi rồi cũng nghĩ lại, Hàn Quốc có ngành công nghiệp giải trí đứng hàng nhất nhì châu Á mà phim còn nhiều sạn khó nhằn thế này… Phim Việt chắc còn lâu mới tới thời điểm “ngon lành cành đào” các bạn nhỉ?

Thông tin

Tổng hợp tin tự động tinmoi-247.com (r) © 2020