Con gái yêu thương!
Hôm nay mẹ nhìn thấy cảnh anh chồng võ sĩ tung chưởng đánh vợ mình như kẻ thù, mẹ xem mà giật mình. Cô vợ còn đang ở cữ, ôm đứa con đỏ hỏn trên tay mà anh chồng đấm, đá, đạp đủ cả... bằng sức lực của một võ sĩ. Mẹ thấy thực sự đau lòng. Một kẻ dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người vợ vừa sinh, con đỏ hỏn bế trên tay; đứa trẻ lớn hơn chút thì chứng kiến bố đánh đập mẹ mình, sao có thể gọi gã đàn ông đó là người chồng, người cha trong một gia đình?
Mẹ giật mình tự nghĩ, con gái mẹ cuộc sống có yên ổn không, có điều gì con giấu không cho mẹ biết vì sợ mẹ đau lòng không? Mẹ nhớ có những lần con trở về nhà với đôi mắt sưng đỏ, mẹ gặng hỏi cũng không nói gì nhiều. Rồi sau đó 2 đứa lại làm hòa. Mẹ đã từng nói với con rồi, cuộc sống hôn nhân không phải là chuyện thích lên thì bỏ, cãi nhau giận nhau cũng bỏ. Nhưng nếu chồng con đánh con thì nhất định phải bỏ ngay lập tức.
Thân thể của con gái mẹ, thứ mẹ đã nâng niu từ những ngày đỏ hỏn, mẹ đã thức suốt đêm khi con ốm sốt, mẹ đã buồn vui với mọi nhịp thở, mọi cảm xúc của con, đó là thứ cha mẹ quý giá biết nhường nào. Con gái, nếu con không biết quý trọng thân thể mình, không có tự trọng về việc giữ gìn thân thể cha mẹ trao tặng thì thật khó để người khác biết coi trọng con.
Bởi thế, nếu cãi nhau, hãy ngồi lại nói chuyện. Nếu bất đồng quan điểm hãy tìm giải pháp. Nếu 1 trong 2 cảm thấy nhạt nhẽo, hãy hâm nóng lại mối quan hệ. Nếu khó khăn về tài chính, hãy cùng nhau tìm cách. Nhưng nếu chồng con đánh con, hãy về nhà ngay với mẹ.
Cũng như khi mẹ dạy con biết giữ gìn "tự tôn thân thể" như giữ gìn tư cách, thì chồng con có lẽ cũng cần được học về việc tôn trọng phụ nữ trước khi bước vào hôn nhân. Nếu anh ta chưa được học bài học đó, hãy coi như anh ta đã quay vào ô "mất lượt", cơ hội sửa sai nghiễm nhiên là không có.
Bố mẹ đã bên nhau được 35 năm, bố cũng có lúc nóng tính mà giơ cánh tay lên. Nhưng mẹ đã nói: "Nếu anh hạ xuống, cánh cửa lòng em sẽ vĩnh viễn đóng lại". Bố đã buông tay xuống xin lỗi mẹ. Sau đó dù có tức giận nóng nảy đến đâu bố cũng chỉ xách xe đi ra khỏi nhà cho hạ hỏa, chẳng bao giờ dám một lần nữa cánh tay giơ lên. Sau này mẹ nói với bố: "Nhà có con gái. Anh xót con thế nào thì hãy làm một người chồng mẫu mực để con biết hình mẫu một anh chồng tốt và sau này lựa chọn cho đúng". Vì yêu mẹ, vì yêu con nên bố đã cố gắng để tốt hơn lên mỗi ngày.
Hôn nhân là trăm thứ chuyện, là những bất đồng con chưa thể lường trước, là cái tôi của đôi bên quá lớn, là những cám dỗ bên ngoài quá nhiều, là đôi lúc ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân… nhưng đôi bên phải cố gắng dung hòa và học cách chung sống một cách tốt nhất.
Con nên biết, hôn nhân không phải chỉ là dịu êm. Trước khi tìm được cách chung sống ít cãi vã, nhiều nụ cười nhất, đã bao người phải trải qua những thương tổn khá lớn. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là con phải tha thứ cho gã đàn ông vũ phu được con gọi là chồng. Mỗi con người có một cơ thể riêng cha mẹ ban tặng, nó rất quý giá, như trái tim con vậy, hãy thật trân trọng và không khoan nhượng với kẻ chẳng coi nó ra cái gì.
Nếu điều con lo sợ là điều tiếng gái bỏ chồng, là sợ bố mẹ buồn, thì đừng ngại. Mẹ đã nâng niu cơ thể con gái từ khi đỏ hỏn nên mẹ đau hơn rất nhiều nếu con cam chịu để một kẻ xa lạ bỗng dưng chỉ vì cái mác là chồng lại chẳng biết thương hoa, tiếc ngọc con gái mình.
Bỏ chồng thì có sao đâu chứ? Mẹ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc là vì mẹ đã chọn được một người chồng như bố con, rất tuyệt vời. Nhưng nếu con sai, hoàn toàn con có quyền chọn lại. Hoặc ngay cả khi con chẳng muốn đi bước nữa thì gái bỏ chồng, mẹ đơn thân cũng chỉ là một tên gọi. Mẹ chỉ cần con gái mẹ hạnh phúc thôi.
Gần đây mẹ xem đến 2 clip những gã đàn ông vũ phu đánh vợ khi vợ vẫn còn đang bế đứa con trên tay, không cả có cơ hội đưa tay lên che những trận đòn của kẻ đã từng hứa hẹn yêu thương với mình. Mẹ có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt như ai đánh con gái mình vậy. Sao họ có thể chịu đựng được lâu đến thế, sao họ phải chịu đựng lâu đến thế? Sao họ còn chưa vùng lên mà làm gái bỏ chồng? "1 điều nhịn" trong hoàn cảnh này là "9 điều nhục" đấy, con biết không?
Đừng giữ lại cái mác gia đình khi thực sự bên trong không còn chút lửa. Đừng giữ lại một người chồng khi anh ta là một kẻ chẳng ra gì. Đừng để con trai, con gái con giữ lại một ông bố vũ phu. Con không thể biết điều gì sẽ xảy đến khi những tâm hồn non nớt bị thương tổn chứng kiến bố đánh mẹ như đập bị bông thế. Công việc của một anh đàn ông có thể là võ sư, nhưng tuyệt đối không cho phép một gã chồng hay một ông bố võ sư trong nhà mình, con nhé.
Mẹ nói lại một lần nữa. Cuộc sống hôn nhân không thể không biết một chút nhẫn nhịn, nhưng đừng bao giờ nhịn khi kẻ khác thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con. Đừng nghe bất cứ lời xin lỗi ngon ngọt sau này: "Là do anh hôm đó nóng quá. Anh xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm". Chẳng có tình yêu nào được che giấu bằng những trận đòn nhừ tử với người mình thương đâu con. Nếu anh ta tát con 1 cái, dù yếu hơn nhưng hãy tát lại anh ta 2 cái. Hãy gọi ngay sự trợ giúp và trở về nhà mình. Thứ con cần là tình yêu. Và mẹ ở đây, luôn yêu con bằng cả trái tim này bất chấp ai đó có cười chê.
Con gái, thứ mẹ đang xem là chuyện nhà người ta, nhưng mẹ thực sự muốn mỗi người phụ nữ, trong đó có con gái mẹ luôn phải có "tự tôn thân thể" với thứ cha mẹ đã trao tặng và nâng niu.
Mẹ không biết hôm trước con đã khóc vì điều gì? Nhưng hôm nay thứ mẹ nhìn thấy khiến mẹ phải viết thư cho con. Mẹ vẫn nghĩ hôm đó có lẽ chỉ là chút giận hờn thông thường, nhưng đừng che giấu điều bất hạnh nào đang xảy đến với con. Mẹ luôn muốn con hạnh phúc nhưng đừng sống trong sợ hãi với một người chồng vũ phu, đừng sợ điều tiếng là gái bỏ chồng.
Dù bất cứ giá nào con hãy sống hiên ngang và không cúi đầu. Mái ấm khi còn ấm thì hãy luôn trân trọng và vun đắp, nhưng nếu trong đó chỉ có một kẻ vũ phu điên loạn thì hãy rời ngay "ngôi nhà chồng ám" đó và về với mẹ.
Vì mẹ chỉ cần con được an toàn và hạnh phúc thôi.