Chuyên mục  


Chúng ta đến từ những nơi khác nhau, làm những công việc không giống nhau, trải qua cuộc đời của riêng mình,... 

Nhưng chúng ta lại có một điểm giống nhau, đó chính là cùng về nhà đón Tết, ở bên cạnh gia đình!

Nữ, 29 tuổi, độc thân 4 năm, chưa thể làm được gì to tát, nhưng ít nhất không để gia đình lo lắng 

Tốt nghiệp đại học xong, tôi chia tay bạn trai, trở về với cuộc sống độc thân. Về sau, vì tuổi đã lớn nên chưa "nên gia lập thất" nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với bố mẹ. 

Một lần nghiêm trọng nhất là ngày 20 tháng Chạp năm ngoái, từ công ty về nhà đi xem mắt nhưng kết quả không thành. Bố mẹ càm ràm, lại cộng thêm sự mệt mỏi trong công việc cuối năm nên trong một phút tức giận, tôi đã mạnh miệng nói không về nhà ăn Tết rồi đá cửa bỏ đi. 

Ngồi trên chuyến tàu quay lại thành phố, tôi vẫn hậm hực trong lòng, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Cứ thế, tôi quyết định lần đầu tiên thử đón năm mới một mình.

Đến lúc tiếng pháo hoa trong đêm giao thừa vang lên, mắt tôi lại tự nhiên tuôn ra hai hàng lệ dài, trong lòng thề rằng sẽ không bao giờ xốc nổi như vậy nữa. Tôi hứa rằng cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải về nhà an yên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. 

Nữ, 25 tuổi, lần đầu tiên về nhà ăn Tết sau khi tốt nghiệp đại học. Gia đình còn đó, động lực luôn tràn đầy

Vì để độc lập sớm, tôi đã quyết định không học cao hơn mà tìm việc làm kiếm tiền, một phần cũng muốn thoát khỏi sự soi mói của những người trong thôn (con gái 25 tuổi nên kết hôn sinh con từ sớm). Quan trọng hơn cả là tôi muốn có cơ hội để theo đuổi cuộc sống cho chính mình, cách xa quê nhà một chút. 

Đi làm ở thành phố hơn 1 năm rưỡi, công việc bộn bề, tôi luôn tin rằng chỉ cần bản thân nỗ lực rồi sẽ có ngày thành công. Đồng thời, việc ở xa nhà trở thành một động lực thúc đẩy tôi tiến về phía trước. Năm nay, tôi đã trở về nhà để đón Tết cùng bố mẹ. 

Nam, 41 tuổi, ông chủ của một xe đồ ăn đêm, hy vọng con gái đậu được đại học 

  • Hạnh phúc không chứa chấp "khẩu nghiệp": Nằm lòng 2 chân lý sống để có cuộc đời đầy may mắn, tài lộc ngập tràn

Lúc trước, hoàn cảnh gia đình không được tốt, từ nhỏ phải làm đủ thứ công việc trên đời để kiếm tiền, từ công nhân nhà máy, đến bốc vác, nhân viên dịch vụ chuyển nhà,... Sau này, tôi đã chọn sống với nghề bán đồ ăn đêm, thời gian buổi sáng có thể tìm công việc công nhật nào đó để kiếm thêm chút tiền. 

Bán xe đồ ăn cũng được hơn 4 năm, cộng thêm tay nghề cũng khá nên có nhiều khách quen, chủ yếu là mấy cô cậu nhân viên văn phòng làm việc tăng ca và các em học sinh học thêm. Tôi cũng muốn sử dụng chút tài nghệ nấu ăn của mình để khiến họ được vui vẻ hơn.

Năm mới sắp đến, mấy tiệm ăn gần đây đóng cửa. Những người bán xe đồ ăn đêm như chúng tôi là người trụ lại tới cuối cùng, đa phần phải đến sát ngày năm mới mới nghỉ. 

Năm sau, con gái tôi thi đại học nên năm nay phải về quê ở bên cạnh con nhiều một chút. Nếu con bé thi đậu vào trường nó thích thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi. 

Nam, bố của em bé 6 tháng tuổi, có con mới thấm thía được công lao của bố mẹ

Từ nhỏ, tôi là một đứa trẻ rất nghịch ngợm nên việc hứng chịu những trận đòn roi của bố mẹ cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, tôi đây tự nhận mình là một đứa “nghịch tử”. 

Nhớ một lần, vì muốn đi du lịch cho bằng bạn bằng bè nên tôi đã trộm chiếc xe máy của bố và bán nó để lấy tiền. Mẹ biết được đã tức đến ngất xỉu vì cao huyết áp.

Sau đó, vì giận bố mẹ nên tôi đã lấy cớ đi xa để ít gặp mặt. Quả nhiên, ít nói chuyện nên cũng ít mâu thuẫn, tình cảm cũng nhạt nhòa dần. Mãi đến khi năm ngoái kết hôn, tôi mới phát hiện bản thân đã làm bố, nhận ra nuôi con không hề dễ dàng một chút nào. 

Năm nay, con còn nhỏ nên không thể đưa con về gặp ông bà được. Nhưng tôi đã đón bố mẹ lên thành phố để cùng ăn Tết. Bố bế cháu vẫn còn không được tự nhiên lắm, nhưng tôi biết ơn vì bố mẹ đã không từ bỏ “đứa con hư hỏng” như tôi.

Nam, 30 tuổi, làm thiết kế, có một ông bố đáng yêu nhất thế giới

Mấy ngày trước, có người kết bạn Facebook với tôi, sau đó còn gửi tin nhắn nói rằng: “Bố nè!”.

Tôi nhớ bố không có chơi Facebook nên đã cho rằng người kia lừa mình, sau đó còn tức giận nhắn lại: “Tôi là ông nội đây!”.

Vài phút sau, tôi nhận được một tin nhắn âm thanh: “Ông nội của con xuống mồ rồi. Năm nay có về nhà đón Tết không đấy?”.

Tôi ngớ người một hồi lâu, sau đó mới trả lời: “Vài ngày nữa con về ạ!”.

Bố dùng Facebook làm tôi rất bất ngờ, vì lúc trước tôi đòi dạy bố cách sử dụng nhưng ông không chịu. Ông đã nói một câu khiến tôi phải suy ngẫm lại rất nhiều điều: “Mẹ con bảo bố nhắn tin bằng Facebook, chứ gọi điện thoại lúc nào con cũng bận”.

Tôi cảm thấy bản thân sở hữu một ông bố đáng yêu nhất thế giới này. 

Nam, 27 tuổi, lập trình viên, năm nào cũng sợ mình già đi 1 tuổi

Từ nhỏ đến lớn, tôi đều học những trường tốt và giỏi nhất khu vực. Hiện tại, tôi đang làm lập trình viên, một công việc không quá tốt cũng không quá kém. Tất cả những chuyện tôi trải qua đều thuận lợi đến bất ngờ, trở thành “con nhà người ta” để bố mẹ tự hào.

Nhưng mỗi một năm qua đi, tôi càng hoảng sợ hơn, một nỗi sợ không rõ ràng. Tôi sợ tuổi đã lớn nhưng bản thân lại chưa trưởng thành. 

Vào những ngày cận năm mới, nhiều người thành thị gặp nhau đều hỏi đúng một câu: “Năm nay định đón Tết ở đâu?”. 

Câu trả lời nhiều nhất chính là: “Về nhà ăn Tết!”. 

(Nguồn: Zhihu)

 

https://afamily.vn/nam-nay-an-tet-o-dau-tam-su-cua-nhung-ke-xa-que-co-the-khien-ban-dong-cam-va-xuc-dong-den-la-thuong-20220128193703024.chn

Thông tin

Tổng hợp tin tự động tinmoi-247.com (r) © 2020