Lấy chồng 5 năm mà chưa bao giờ tôi lại khốn khổ như thế này, cũng chỉ vì trót làm việc có hiếu mà lâm vào hoàn cảnh khó xử. Cách đây 2 năm, khi mà mẹ chồng tôi có công việc cộng với lo cho chú út làm ăn, tôi và chồng cũng bàn nhau gửi biếu mẹ chồng 50 triệu đồng. Bà cũng vay của vợ chồng tôi thêm 200 triệu đồng nữa, trong đó gần một nửa số tiền này là tôi đi vay hộ.
Món nợ đến nay cũng đã 2 năm, tôi cũng lo tiết kiệm để trả trước một số người, tuy nhiên vẫn còn vài người đang thúc giục tôi trả họ. Tôi chỉ nghĩ tiền riêng của vợ chồng tôi, mẹ chồng lúc nào trả cũng được, khoản vay người ngoài thì phải ưu tiên trả họ trước, không thì mất uy tín lắm.
Tôi nhắc về số tiền mẹ chồng đã vay đã bị bà mắng té tát: "Có mấy đồng bạc, cho mẹ chồng vay chứ có phải người xa lạ đâu mà đòi dữ vậy. Tôi vay rồi tôi trả, chứ có quỵt đâu. Mà tôi nói cho vợ chồng cô biết nhé, tôi đã tốn kém biết bao nhiêu tiền làm đám cưới, rước cô về nhà này. Đáng lẽ tiền đó để mà trả ơn nhà chồng còn chưa đủ, giờ còn dám đòi".
Từ hôm đó trở đi, mẹ chồng tôi mặt nặng mày nhẹ mỗi khi gặp tôi. Bà còn buông lời nói mỉa con dâu ăn ở không biết điều, có chút tiền là kiêu ngạo… Tôi đâu dám thúc giục mẹ chồng, tôi cũng thấy bà để dành được tiền mỗi tháng, chú út cũng làm ăn tốt, đến lúc có trách nhiệm trả nợ thì hết mẹ rồi đến con gây sự để tôi không dám nhắc đến chuyện nợ nần.
Mấy hôm trước, trong bữa cơm gia đình, mẹ chồng còn lớn tiếng mắng tôi trước mặt cả nhà. Bà tuyên bố: "Trong gia đình, phải giúp đỡ lẫn nhau. Vợ chồng đứa cả có tiền, lo cho gia đình, lo cho em làm ăn là chuyện bình thường. Nói là vay, chứ đáng lẽ phải cho, biếu mới đúng. Vậy mà gần đây, dâu cả cứ thúc đòi nợ mẹ chồng, vừa hỗn, vừa bất hiếu".
Nghe bà nói thế mà tôi ù hết cả tai, chẳng thể nào biện minh được, chỉ kịp nói: "Con không dám đòi đâu ạ. Con chỉ muốn nhắc để trả trước tiền đã vay của người ngoài, chứ tiền riêng của vợ chồng con thì lúc nào có thì đưa con cũng được ạ".
Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng tôi đã đùng đùng quát tháo: "Cô đòi tính thiệt hơn với tôi phải không? Đã thế tôi nói luôn, mấy đứa con gửi tôi trông hộ, tôi cũng mất công sức chăm, cho ăn cho uống… Giờ tôi tính công quy ra mỗi tháng, chưa chắc số tiền cho vay đã đủ đâu nhé".
Tôi không biết nói gì, bởi cả nhà xúm vào mắng nhiếc tôi, còn chồng tôi không dám bênh vực vợ, chỉ muốn kết thúc ầm ĩ nhà cửa bằng việc quát tôi: "Cô ăn xong rồi thì đi gọt hoa quả cho mọi người tráng miệng. Chờ chút nữa ăn xong thì ra rửa bát. Lần sau, chuyện nhà chồng cấm có ý kiến, cãi lại mẹ chồng như hôm nay nhé".
Cả đêm đó tôi không thể nào ngủ được, nước mắt cứ trào ra vì ấm ức. Chồng tôi chỉ động viên vài câu lấy lệ rồi lăn ra ngủ. Tôi thấy nhà chồng thật tàn nhẫn, đối xử với tôi như kẻ hầu người hạ, nạt nộ đủ đường. Bị người ngoài hối thúc trả nợ, tôi phải làm gì để mẹ chồng trả tiền cho tôi? Nếu quá mệt mỏi tôi có nên ly hôn để không còn bị nhà chồng ức hiếp?
Theo Sức Khỏe Đời Sống