Nói thật, khi viết những tâm sự này, tôi vẫn chưa biết phải giải quyết chuyện của mình thế nào. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Tôi phải gửi con về nhà ông bà nội vài ngày để bình tâm.
Tôi kết hôn được 8 năm rồi. Tôi làm giáo viên, còn vợ thì buôn bán ở chợ. Bình thường, tôi đi làm được bao nhiêu thì đưa hết cho vợ. Khi nào nhà có công việc, tự cô ấy sẽ lấy tiền đó ra chi tiêu.
Mấy năm gần đây, tôi có được tăng lương nên kinh tế không còn khó khăn như trước. Cũng đủ tiền để nuôi hai con ăn học. Thế nhưng vợ tôi lại không muốn sống thế mãi. Mỗi lần thấy bạn bè đăng ảnh nhà đẹp xe sang trên Facebook, cô ấy lại so sánh:
“Con đó ngày xưa xấu hơn em, học hành cũng kém. Thế mà chẳng hiểu sao giờ vớ được ông đại gia ngon thế không biết”.
Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Tôi hiểu vợ đang cảm thấy thiệt thòi nên cũng động viên, rằng mỗi người lại có một cuộc đời. Mặc dù nhìn lên có thể không bằng ai nhưng khi nhìn xuống, có khối người lại mong muốn được như mình. Những lúc đó, vợ tôi lại bĩu môi:
“Anh thì lúc nào chẳng nói thế, không có chí tiến thủ gì cả. Mình phải luôn nhìn lên để mà phấn đấu”.
Tôi cũng luôn cố gắng làm việc và kiếm tiền vì gia đình đấy chứ. Bình thường người ta đi dạy xong rồi về, còn tôi vẫn chạy taxi gia đình vào những ngày thứ 7, chủ nhật. Chẳng lẽ vợ tôi không nhận ra hay sao?
Tháng trước, cô ấy than thở: “Dạo này buôn bán kém quá, chẳng có khách. Tiền chợ quá cả tiền lãi. Em đang tính hay đi làm ăn xa ít năm, vừa có tiền mà lại ổn định”.
Tôi thấy khá hợp lý nên mới bảo cô ấy cứ chọn mấy công ty gần nhà mà đi. Ở chỗ tôi có khu công nghiệp, thiếu gì việc làm. Nhưng vợ nhất quyết không chịu, cô ấy cứ chê mấy chỗ đó lương thấp, lại bóc lột nhân viên.
Thế rồi có chị họ bên vợ của tôi mới mách, ở trên thành phố có công ty nước ngoài đang tuyển công nhân. Lương ở đó khá cao, đã vậy còn được nghỉ nửa ngày thứ 7 và một ngày chủ nhật. Cuối tuần, vợ tôi có thể tranh thủ về thăm chồng con.
Vợ tôi hào hứng lắm, nhất quyết đòi đi bằng được. Tôi thì lúc đầu không đồng ý, sau đó thấy vợ nài nỉ mãi nên cũng mủi lòng. Với cả vợ bảo sẽ ở cùng chị họ nên tôi khá yên tâm. Mặc dù vậy, khi tôi nói đã cho vợ đi làm xa, nhiều bạn bè cứ nửa đùa nửa thật:
“Chẳng biết được đâu ông ơi, phụ nữ bây giờ cũng nhiều bà ối dồi ôi lắm. Ông cứ phải kiểm soát cho kỹ vào, không phải có với nhau 2 mặt con là đã yên tâm đâu”.
Đúng là tôi vẫn luôn tin tưởng vợ. Vì suy cho cùng, tôi chưa từng làm gì để cô ấy phải phiền lòng cả. Người ta chơi bời nợ nần, không thì cũng cặp kè trai gái. Còn tôi suốt 8 năm nay, chẳng ai chê trách được câu nào. Thậm chí mẹ vợ còn bảo may mắn vì có người con rể biết điều như tôi.
Về phần vợ, 2 tuần đầu, tuần nào tôi cũng lên thành phố đón về. Thế nhưng đến tuần thứ 3, cô ấy bảo phải ở lại tăng ca. Đi lại nhiều cũng mệt nên từ nay tháng về một lần thôi. Tôi bảo để tôi lên chơi cùng một đêm, vợ cũng thoái thác luôn:
“Thôi, anh ở nhà với 2 đứa đi. Lên có một đêm rồi về luôn thì mệt lắm”.
Nghĩ vợ chồng mới gặp nhau nên tôi cũng không bảo gì nữa. Định bụng là cuối tuần sau nếu vợ vẫn không về, tôi sẽ chở các con lên gặp mẹ. Cả nhà đi ăn chơi một bữa, xem như thay đổi không khí. Vậy mà ngày hôm qua, tôi phát hiện một bí mật động trời mọi người ạ.
Chuyện là ở trường tôi có một cô giáo chuẩn bị lấy chồng. Cô ấy lên thành phố chụp ảnh cưới, lại thấy người ta bày cái ảnh cưới có cô dâu giống vợ tôi lắm. Bữa đó cô ấy về kể, tôi còn gạt đi vì nghĩ có thể người giống người thôi. Thế là cô ấy giơ điện thoại ra cho tôi xem rồi bảo:
“Đây, em cũng không tin là thật nên mới chụp lại này. Anh xem có đúng vợ anh không? Em còn hỏi cả thợ ảnh xem tên cô dâu là gì, nó nói chuẩn tên chị ấy luôn mà”.
Nhìn bức ảnh đó thì không còn gì chối cãi nữa. Ngay sáng hôm sau, tôi lên phòng trọ của vợ để hỏi. Lúc ấy mới biết, vợ tôi đã dọn ra ngoài ở riêng được 2 tuần rồi. Ngay cả chị họ cũng không rõ cô ấy đi đâu nữa. Hỏi nhà vợ thì mọi người đều lắc đầu bảo không biết.
Hôm qua, sau khi hỏi thăm tất cả các đầu mối thì tôi biết, tháng sau vợ mình sẽ tổ chức đám cưới với một ông góa vợ trên thành phố.
Tôi nhắn tin cho vợ, chỉ thấy cô ấy để lại lời nhắn là xin lỗi và mong tôi nuôi 2 đứa con thật tốt, mai này có cơ hội, cô ấy sẽ giải thích sau.
Cho vợ đi làm một tháng mà tôi mất cả vợ, các con thì cứ ngơ ngác hỏi tại sao mẹ không về thăm. Nhìn 2 đứa trẻ ngây thơ, tôi thương chúng bao nhiêu lại giận vợ bấy nhiêu.
NQ Theo VietNamnet