Không Có Mục Tiêu Rõ Ràng
Người không có mục tiêu rõ ràng giống như một con tàu không buồm, mặc gió thổi đi đâu thì trôi dạt tới đó.
Cứ đi rồi dừng, rồi lại tiếp tục đi mà không có đích đến, năm tháng cứ thế trôi qua vô ích. Cuối cùng, vẫn chẳng thể cập bến.
Có câu: “Chí không lập, thiên hạ sẽ chẳng có chuyện nào nên.”
Dù làm bất cứ việc gì, điều đầu tiên cần làm là xác định rõ mục tiêu và phương hướng.
Người sống không mục tiêu chẳng khác nào một chiếc lá bèo trôi nổi trên dòng nước, cuộc đời trở thành chuỗi ngày “bèo dạt mây trôi”.
Vương Dương Minh, nhà tư tưởng nổi tiếng của Trung Quốc, từng khẳng định: “Trước khi muốn làm gì, muốn có được điều gì, ‘lập chí’ luôn là bước đầu tiên, là nền tảng và cũng là điều quan trọng nhất.”
Người không có mục tiêu rõ ràng giống như một con tàu không buồm, mặc gió thổi đi đâu thì trôi dạt tới đó.
Quá Để Tâm Lời Nói Của Người Đời
Cổ nhân có câu: “Như ngư ẩm thủy, lãnh noãn tự tri.”Tựa như cá uống nước, nóng hay lạnh chỉ mình nó cảm nhận được.
Cuộc sống là của chính mình, do mình trải qua, không phải để sống cho ánh mắt hay sự đánh giá của người khác.
Chỉ cần giữ tâm trong sáng, không thẹn với lương tâm, thì không cần bận tâm đến những lời bàn tán xung quanh.
Bạn không cần giải thích bất cứ điều gì, chỉ cần âm thầm làm tốt những việc nên làm. Khi đó, người đời cũng chẳng có lý do để chỉ trích bạn.
Nếu quá để tâm đến lời khen chê của thiên hạ, dần dần bạn sẽ đánh mất chính mình và phương hướng cuộc đời.
Nếu quá để tâm đến lời khen chê của thiên hạ, dần dần bạn sẽ đánh mất chính mình và phương hướng cuộc đời.
Vương Dương Minh từng nói: “Không quan tâm lời thị phi, không để ý lời gièm pha, không quản lời đàm tiếu, mặc kệ người đời.”
Người xưa cũng dạy: “Ai mà sau lưng chưa từng nói về người khác, ai mà chưa từng bị người khác nói sau lưng.”
Bàn tán và bị bàn tán là điều bình thường. Nếu đã không thể tránh khỏi, thì tại sao không sống đúng với chính mình?
Thường Xuyên Nóng Giận
Cảm xúc tự thân không đáng sợ, nhưng mất kiểm soát cảm xúc lại là điều nguy hại.
Theo nghiên cứu tâm lý học, khi một người đang tức giận, khả năng tư duy của họ gần như bằng không, cơ thể cũng rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
Những lời nói và hành động lúc nóng giận thường dễ gây tổn thương cho người khác và khiến bản thân phải hối hận sau này.
Để kiểm soát cảm xúc, cần rèn luyện sự điềm tĩnh, không để tâm quá nhiều đến những việc không đáng.
Vương Dương Minh từng khuyên: “Cảm xúc như phẫn nộ, con người khó mà không có, nhưng không nên để nó chi phối. Lúc bình thường mà để cơn giận bùng phát thì dễ mất khôn, hành động khó kiểm soát.”
Hãy bắt đầu rèn luyện bản thân từ những việc nhỏ nhặt, học cách kiểm soát cảm xúc để từng bước phát triển sự trầm tĩnh và ôn hòa trong tâm hồn.
Đừng để cảm xúc tiêu cực tích tụ mà hãy tìm cách giải tỏa, chia sẻ với người khác.
Khi rơi vào trạng thái nóng giận, hãy tạm dừng lại, tránh xa nguồn cơn kích động, hít thở sâu và đợi bình tĩnh trước khi hành động.
Mơ Mộng Xa Vời Nhưng Luôn Dậm Chân Tại Chỗ
Không ai chỉ cần ăn một miếng mà lập tức trở nên béo mập.
Những người thiếu chín chắn thường chìm đắm trong những mơ mộng viển vông, tự đặt ra mục tiêu không thực tế mà chẳng chịu nhìn vào thực tại.
Họ dành thời gian đắm chìm trong lý tưởng cao xa nhưng lại chẳng chịu bắt tay làm những việc nhỏ nhặt, dễ dàng. Họ muốn leo lên đỉnh vinh quang mà không chịu bước từng bước trên con đường dẫn đến đó.
Vương Dương Minh từng nói: “Hôm nay học một chút, ngày mai lại học thêm một chút, kiên trì ngày qua ngày, tri thức sẽ mở rộng. Khi tri thức rộng lớn, tầm nhìn ắt sẽ xa.”
Giống như việc chăm sóc một cái cây: khi cây còn là mầm non, chỉ cần tưới một lượng nước vừa phải. Khi cây lớn lên, lượng nước tưới sẽ tăng dần theo sự phát triển của nó. Nếu tưới quá nhiều nước ngay từ đầu, cây không những không lớn mà còn bị úng mà chết.
La Mã không phải được xây dựng trong một ngày, và mọi thành tựu đều cần thời gian để vun đắp.
Hãy ăn cơm từng miếng, bước từng bước. Nghiêm túc và hết mình với mỗi việc nhỏ, đó chính là cách để không ngừng tiến bộ.
Dục Vọng Quá Lớn
Trong xã hội hiện đại, con người ngày càng theo đuổi vẻ hào nhoáng bên ngoài, để rồi giá trị tinh thần dần bị lấn át bởi vật chất.
Những người thiếu năng lực thường tìm cách dựa vào của cải bên ngoài để thỏa mãn thói sĩ diện và lòng hiếu danh. Họ tin rằng sở hữu càng nhiều vật chất sẽ mang lại càng nhiều hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống không phải là phép cộng mà là phép trừ. Dù vật chất có chất đầy, cũng không thể lấp kín sự trống rỗng trong tâm hồn.
Con người vì chạy theo của cải mà không ngừng đánh đổi, coi trọng được mất nơi thế gian, đến mức đánh mất đi sự bình yên và thanh thản trong lòng. Kết quả là cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần đều bị tổn hại.
Hạnh phúc thật ra rất giản đơn: tiền đủ tiêu là đủ, hiếu thảo với cha mẹ, đối xử tử tế với bạn bè, và biết trân trọng thiên nhiên. Cuộc sống không cần quá nhiều vật chất, bởi hạnh phúc đích thực xuất phát từ sự an yên trong tâm hồn.
Đừng quá coi trọng được mất. Thuận theo tự nhiên, giữ lấy sự bình yên trong tâm, vậy là đủ!