Shoham bị bắt cóc khỏi khu định cư Be'eri vào ngày 7/10/2023. Vợ và các con anh, 4 và 8 tuổi, cũng bị bắt, nhưng anh không hay biết gì về số phận của họ khi anh bị ném vào thùng xe và đưa đến Gaza. Shoham thậm chí còn không biết gia đình mình còn sống hay không.
Người đàn ông Israel sau đó phải trải qua 8 tháng rưỡi bị giam cầm dưới một đường hầm và 5 tháng nữa bị giam trong 5 ngôi nhà khác nhau tại Gaza, nơi anh bị xiềng xích và bỏ đói.
Tuy nhiên, Shoham vẫn quyết tâm trụ vững đến cùng. "Tôi không phải nạn nhân. Ngay cả khi phải chết, tôi sẽ kết thúc mọi chuyện với tư thế ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào cái chết. Họ không thể làm tôi gục ngã. Tôi sẽ không tự thương hại mình. Chúng ta mạnh mẽ hơn kẻ thù", anh nói.
Đã ba tuần trôi qua kể từ khi Shoham trở về nhà và anh sẵn sàng chia sẻ câu chuyện của mình. Anh nhớ mọi chi tiết trong 505 ngày bị giam. Shoham muốn kể lại mọi thứ vì hai người bạn vẫn bị giam ở Gaza.
"Giống như em bé chui ra khỏi bụng mẹ, tôi đã chui ra khỏi đường hầm mà tôi bị bắt và tái sinh", anh nói. Nhưng những con tin mà anh gọi là "anh em", Evyatar David và Guy Gilboa-Dalal, vẫn bị giam dưới lòng đất. "Tôi không thể ngủ ngon giấc khi biết họ vẫn còn ở đó", Shoham cho hay.

Tal Shoham đứng trong ngôi nhà bị phá hủy của gia đình vợ anh ở khu định cư Be'eri. Ảnh: Fox News
Shoham và vợ con đến khu định cư Be'eri từ phía bắc Israel để dành kỳ nghỉ Simchat Torah với cha mẹ vợ khi cuộc đột kích của Hamas xảy ra. Mọi người đều trú ẩn trong nhà khi Hamas kéo đến nhưng tiếng súng nổ ngày một gần hơn. Các tay súng cạy cửa sổ và Shoham sợ rằng họ có thể ném lựu đạn vào nhà nếu gia đình không đầu hàng.
"Tôi bước ra và giơ tay lên", anh kể. "Một gã với đôi mắt đầy sát khí dẫn tôi ra đường và đẩy tôi lên một chiếc xe. Tôi thấy khoảng 40 kẻ được trang bị vũ khí. Một số tên quay phim tôi bằng điện thoại di động. Tôi đã bị sốc".
Anh bị đưa đến Gaza trên thùng xe bán tải. Ở đây, một đám đông đang tụ tập. "Những thiếu niên cầm gậy lao về phía tôi, cố gắng đánh tôi", anh nói.
Khi đưa Shoham ra khỏi xe, những kẻ tấn công chĩa súng về phía anh, khiến anh tin rằng mình sẽ bị hành quyết. Nhưng sau đó, Shoham bị áp giải đi trên phố trong cuộc "diễu hành chiến thắng" của Hamas.
34 ngày biệt giam
Trong giai đoạn đầu, Shoham được đưa đến nhà của một gia đình, nơi anh bị biệt giam và luôn bị xiềng xích trong 34 ngày. Mặc dù được phép tắm, tình trạng giam giữ vẫn rất tồi tệ.
Thức ăn của anh được phân phối theo khẩu phần nghiêm ngặt. "Trong ba ngày đầu tiên, tôi được ăn bánh mì pita, nhưng sau đó họ ngừng cung cấp", anh kể. "Thực phẩm dần cạn kiệt. Có những ngày, tôi chỉ được nhận ba thìa bơ và ba quả chà là hoặc nửa quả cam từ một cái cây trong vườn".
Nhưng nỗi thống khổ lớn nhất là không biết gia đình mình còn sống hay không. "Tôi đã 40 tuổi. Chưa bao giờ trong đời tôi phải trải qua nỗi đau khổ như thế. Sự cô lập, ở một mình với những suy nghĩ dai dẳng, điều đó còn tệ hơn cả cơn đói cực độ", Shoham nhớ lại.
Để vượt qua, anh phải đưa ra một quyết định đau lòng. "Tôi đành chấp nhận rằng gia đình mình đã chết", anh nói. "Tôi ngồi trên sàn và tưởng tượng mình đang ở đám tang của họ. Tôi đứng trước mộ, một ngôi mộ lớn cho vợ tôi, hai ngôi mộ nhỏ cho các con tôi, và ngợi ca từng người. Tôi cảm ơn họ vì khoảng thời gian chúng tôi bên nhau. Tôi đã khóc nức nở nhưng không để những kẻ bắt tôi nhìn thấy. Đó là việc khó khăn nhất mà tôi từng làm, chôn gia đình mình trong tâm trí".
Những ngày tháng địa ngục
Vào ngày thứ 34 Shoham bị giam, Evyatar David và Guy Gilboa-Dalal được đưa đến ngôi nhà. Các thành viên Hamas đánh đập họ, ăn trước mặt họ dù không cho họ ăn. Shoham đã sút cân từ 79 kg xuống 50 kg.
Ba người còn bị cấm nói chuyện. "Chúng tôi không thể rời khỏi giường hoặc nói chuyện. Chúng tôi thì thầm mọi thứ", anh cho hay.
Rồi một tia hy vọng lóe lên. Vào ngày thứ 50, Shoham nhận được lá thư vợ và các con anh đã bị bắt làm con tin nhưng sắp được thả. "Tôi đọc nó, tay tôi run rẩy", anh nói. "Điều tuyệt vời nhất đã đến, gia đình tôi an toàn. Bây giờ, tôi có thể tập trung vào cuộc chiến của mình, cuộc chiến mà tôi biết cách chiến đấu, cuộc chiến sinh tồn".
Đến tháng 6/2024, Hamas dùng xe cứu thương đưa Shoham, David và Gilboa-Dalal đến một hầm ngầm, nơi đã có một tù nhân khác, Omer Wenkert.
Có 4 tấm nệm trên sàn và hố trên mặt đất để làm nhà vệ sinh. Không gian được chiếu sáng bằng một chiếc bóng đèn mờ duy nhất. "Tôi mất nhiều tuần để ngừng cảm thấy như những bức tường đang khép lại, để thích nghi với tình trạng thiếu oxy", Shoham kể.
Họ được cấp 300 ml nước mỗi ngày, có thể dùng nó để uống hoặc rửa tay. Cơm là tất cả những gì họ có để ăn.
Lính canh Hamas đào đường hầm mỗi ngày, ngay cả khi giao tranh diễn ra căng thẳng phía trên. "Họ không bao giờ ngừng đào hầm", Shoham nói. "Không một ngày nào ngừng".
Điều kiện giam cầm tệ đến mức cả anh và David đều bị nhiễm trùng nghiêm trọng. Nhưng phải sau nhiều tháng bác sĩ mới đến kiểm tra cho họ.
"Chân tôi chuyển sang màu xanh, vàng rồi tím do chảy máu trong", Shoham nhớ lại. "Họ cho tất cả chúng tôi dùng thuốc làm loãng máu vì sợ chúng tôi hình thành cục máu đông do bất động kéo dài. Cuối cùng, họ nhận ra vấn đề là do suy dinh dưỡng nên cấp cho chúng tôi thuốc bổ sung vitamin trong 7 ngày. Nó có vị như thức ăn cho chó, nhưng tình trạng của chúng tôi đã được cải thiện đáng kể".

Tal Shoham (ngoài cùng bên trái) và một con tin khác, Averu Mengistu (thứ ba từ trái sang) đứng trên sân khấu trong buổi lễ trả tự do tại Rafah ngày 22/2. Ảnh: AFP
Nhưng một lính canh mới đến thậm chí còn hung bạo hơn những người trước. "Hắn bắt chúng tôi quỳ như chó và đánh chúng tôi", anh kể. "Hắn ta đến và hét lên rằng chúng tôi là những người Do Thái bẩn thỉu, đánh chúng tôi, rồi 10 phút sau, hắn mỉm cười rồi mang thức ăn tới".
Sau đó, điều có vẻ như là phép màu xảy ra. Shoham và Wenkert được nêu tên như một phần của thỏa thuận thả con tin hồi tháng hai. Khi được dẫn ra ngoài sau nhiều tháng dưới lòng đất, vẫn bị bịt mắt, anh cảm thấy hơi ẩm trên mặt.
"Có phải trời mưa không?", Shoham hỏi.
"Không, đó là sương", những kẻ bắt anh trả lời.
Trước khi anh được giao cho Hội Chữ thập Đỏ để trở về Israel, Shoham bị đưa lên sân khấu ở trung tâm thành phố Rafah, phía nam Dải Gaza. Anh bị ép phải đọc lại những lời tuyên truyền của Hamas. Thủ tướng Israel đã chỉ trích đây là hành vi sỉ nhục. Nhưng Shoham không quan tâm, điều quan trọng là anh sắp trở về nhà.
Khi đến Israel, Shoham được đưa tới căn cứ Re'im, nơi vợ anh, Adi, và hai con của họ, Nave và Yahel, đang đợi. "Đó là giấc mơ trở thành sự thật, nhưng nó vẫn giống một giấc mơ", Shoham cho hay. "Phải mất vài ngày để tôi hoàn toàn chấp nhận rằng đó là sự thật. Cảm xúc sung sướng tràn ngập trong tôi, như thể tôi đang lơ lửng trên không vậy".
Nhưng Shoham cũng phải đón nhận những tin tức bi thảm. 11 thành viên gia đình anh đã bị bắt cóc hoặc giết hại vào ngày 7/10/2023. Bố vợ anh và hai người khác đã thiệt mạng.

Shoham đoàn tụ bên các thành viên gia đình. Ảnh: Fox News
Vũ Hoàng (Theo Fox News)