Chuyên mục  


Chúng tôi là những gã trai trẻ chưa mua nhà, dồn tiền cho một, hai bất động sản ở một địa phương cách xa những thành phố sầm uất và đầu tư cổ phiếu. Cậu bạn của tôi thì rẽ hướng buôn bán gỗ được hơn một năm vì dù sao cũng sinh ra từ làng nghề.

Mọi chuyện vẫn ổn thỏa cho đến khi Covid-19 xuất hiện, thị trường chứng khoán lao dốc, tài khoản bốc hơi vài trăm triệu chỉ qua một tuần "đẫm máu" trong cơn hoảng loạn bán tháo. Tình cảnh của cậu bạn cũng bết bát chẳng kém khi khách mua chây ỳ không thanh toán mấy công gỗ vì tác động của dịch bệnh và gã kia thua cờ bạc mất khả năng chi trả. Tôi không mất bình tĩnh tới nỗi bán ra bằng mọi giá, vì là tiền tươi thóc thật nên không bị áp lực "call margin" như đa số những dân đầu cơ lướt sóng trên sàn. 

Quyết định đóng bảng điện tử rồi nhấc máy gọi cho cậu bạn chí cốt: "Đi Hà Giang không, hai ngày thôi, tối chủ nhật về tao còn đi làm". Đầu dây bên kia cười trừ: "Hà Giang hai ngày thì bay à". Tôi vẫn nhất quyết không thay đổi ý định: "Gấp quần áo đi, đi ngay trong đêm, giờ tao ra bãi lấy xe". Nó đáp ngắn gọn: "Ok, chạy xe về đây". Đồng hồ điểm 22h30 đêm thứ Sáu một ngày tháng 3, khi Việt Nam gần hai tuần không ghi nhận ca nhiễm mới, khi "cách ly xã hội" chưa phải khái niệm quen thuộc.

Chiếc Camry cũ kỹ trên cung đường huyền thoại Tây Bắc.

Những lúc mất phương hướng chúng tôi thường bốc đồng như vậy, tới một nơi chưa từng đặt chân đến, vừa để trốn chạy thực tại, vừa để lấy lại sự bình tâm. Gói ghém vài bộ độ đơn giản và quăng hết đống máy ảnh lỉnh khỉnh ở lại, tôi chọn hành trang gọn nhất có thể. Nhưng có những thứ quan trọng không thể qua loa.

Mở nắp ca-pô kiểm tra nước làm mát, nước rửa kính, nhớt máy. Đều ở mức ổn. Dạo quanh thân xe, bốn lốp đủ hơi. Một bộ con đội, một bộ câu bình, lốp dự phòng. Mọi thứ sẵn sàng, chiếc Camry 1998 xanh rêu cũ mèm lao vào màn đêm. Lái một chiếc xe hai chục năm mà lại còn trầm tính như Camry, tôi như già đi gấp đôi tuổi thanh xuân. Máy 2.2 đời cũ nối với hộp số tự động 4 cấp thì ăn uống "kiêng khem" lắm cũng chòm chèm cỡ 12-13 lít/100 km, nhưng thôi khó khăn là chuyện đã rồi, tính toán chi nhiều dăm ba lít xăng cho thêm mệt đầu. Nếu lúc đó xăng rẻ như bây giờ, chắc tôi đã bỏ qua đoạn suy nghĩ này.

Quá nửa đêm, xe bắt đầu vào cao tốc Nội Bài - Lào Cai. Ở cái giờ mà mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ thỉnh thoảng chúng tôi bắt gặp một vệt sáng dài của xe tải hay xe khách chạy qua. Mấy trăm cây số trôi đi trong mưa đêm, cabin ồn ào tiếng vù vù từ gió và lốp cùng những bản tình ca Việt Anh...

"Tôi chết trong em bao giờ 

Mỗi sớm sương bay thành phố mơ 

Nỗi nhớ lang thang chiều mùa đông 

Mùa đông dài đến vạn ngày..."

Google Maps chỉ hướng men theo quốc lộ 279. 6h, màn sương lãng đãng của tháng 3 chưa tan hết, thị trấn Vị Xuyên dần hiện ra trước kính chắn gió. Những hàng quán, dãy phố, cột đèn làm chúng tôi bớt thấy cô độc sau một đêm dài chỉ có những con đường mòn không bóng người và những vách núi sát bên. Thành phố Hà Giang chỉ còn cách vài chục cây số nữa, nhưng cao nguyên đá sẽ còn cách tới nửa chặng đường.

Sương mù lảng vảng sà xuống đường.

Bữa sáng nhanh gọn với tô bánh đa cá và ly café, nạp lại đầy bình xăng, chiếc Camry 1998 bắt đầu chạy lên nơi địa đầu tổ quốc. Ra khỏi thành phố, cung đường càng lúc càng dốc rồi hẹp dần cho tới lúc chỉ còn vừa đủ cho hai làn xe. Cứ vượt qua một con dốc, bên ngoài cửa sổ, thung lũng phía dưới lại hiện ra, vàng ươm trong những vạt nắng mai xuyên qua từng dãy núi trùng trùng lớp lớp. Phía bên kia thanh chắn an toàn, những thân cây gạo to lớn cao vút vươn lên thẳng tắp, đơm hoa đỏ chót tô vào nền trời xanh.

Nếu đang ở vị trí người lái, bạn sẽ ghen tị với người ngồi kế bên vì tâm trí phải tập trung vào vô-lăng và chân ga. Cảnh vật cứ thế trôi đi như một thước phim quay chậm, những khúc cua tay áo lặp đi lặp lại, động cơ hiếm khi nào hoạt động ở tua máy dưới 2000 vòng/phút. May mắn là hộp số 4 cấp chuyển số không tệ như tôi lo sợ, hiếm khi nào thấy sức kéo thiếu lực. Dọc hai bên đường, mùa xuân lúc này như mới bắt đầu rực rỡ. Khắp nơi đào rừng bung nở. Những ruộng hoa tam giác mạch vẫn đang khoe sắc dù không phải chính vụ. Những thân cây cổ thụ xù xì ôm ấp từng nếp nhà, những cột khói bốc lên, những bản làng bình yên bên khung cửa. 

Sáu giờ đồng hồ hai tài lái miệt mài, mặt trời đã đứng bóng. Hoa lê nở trắng cao nguyên đá Đồng Văn. Phía trước chúng tôi vẫn là con đường dài bất tận ôm theo triền núi. Một bên là vực sâu, một bên là vách đá dựng đựng. Mã Pì Lèng đang ở rất gần rồi.

Đào rừng báo xuân vùng cao.

Hạ hết bốn cửa kính, tắt điều hòa, khối động cơ 133 mã lực như thêm phần sung mãn. Tôi ước ao một cái cửa sổ trời toàn cảnh của những mẫu xe hiện đại năm 2020. Khắp trong cabin, mây trắng lảng bảng luồn lách qua cơ thể, thứ cảm giác mát lạnh và trong lành không nhiều lần trong đời có được. Bên kia dưới lòng thung lũng, dòng sông Nho Quế xanh ngắt như ngọc bắt đầu lờ mờ ẩn hiện.

Những khúc cua khuất tầm mắt mỗi lúc một nhiều thêm, cách tốt nhất để xe ngược chiều chú ý là bấm còi. Chiếc Camry vặn xoắn liên tục, vô-lăng luôn trong trạng thái đánh hết lái. Chúng tôi luôn trong tâm thế đang điều khiển cỗ máy của 20 năm trước nên không thể đòi hỏi nhiều công nghệ an toàn hỗ trợ. Về cơ bản, chúng tôi có hai túi khí phía trước, những dây đai an toàn ba điểm, bốn chiếc phanh đĩa kèm công nghệ chống bó cứng ABS, còn lại là các trang bị thuần cơ khí. Lái xe trên những cung đường hùng vỹ và mê hoặc như Mã Pì Lèng, cảm xúc dồn về trái tim dù phấn khích đến mấy cũng chỉ nên dành một nửa, nửa còn lại phải dành cho phanh ga, cần số và vô-lăng. An toàn là trên hết. 

Vượt qua đỉnh đèo, hẻm Tu Sản hiện lên sừng sững trước tầm mắt. Dòng Nho Quế như một dải lụa mềm bất tận ôm trọn cao nguyên. Phải bước ra khỏi xe người ta mới thấy thiên nhiên kỳ vỹ tới nhường nào. Trạm dừng chân đông đúc khách du lịch không dễ để cho những kẻ xê dịch có được một tấm hình check in hoàn hảo. Nhưng cũng không quan trọng lắm, lâu rồi chúng tôi đã chẳng còn thích đăng một bức hình cá nhân trên facebook. Rút chiếc Xperia với máy ảnh "23 chấm" ra khỏi túi, chụp vài tấm ảnh kỷ niệm, bàn tay xoay tròn ly café nóng ở độ cao 1.200 m, những bộn bề nhẹ trôi theo làn mây trước mặt.

Dòng Nho Quế êm đềm.

Hoàng hôn Mã Pì Lèng buông xuống lặng lẽ, chỉ còn gió và nước cùng những đoàn môtô đi phượt xôn xao núi rừng. Thị trấn Mèo Vạc cách đó vài phút lái xe. Cả hai đã bắt đầu thấy ê ẩm sau 500 cây số vần vô-lăng. Đêm nay chúng tôi sẽ uống vài ly bia và đốt lửa trại. Món heo rừng xào măng đã dậy mùi sau căn bếp nhỏ của home stay, bản nhạc từ mấy chiếc loa treo trên cột nhà cứ vang vọng:

"Còn lại nơi ấy mắt biếc

Còn lại nơi ấy luyến tiếc

Còn lại nơi ấy bao ước mơ tan vào nhau...".

Những đứa bé Hà Giang.

Thái Hoàng

Thông tin

Tổng hợp tin tự động tinmoi-247.com (r) © 2020